Vai nửa đêm hiền như bãi hoang
Chợt nghe âu yếm nhánh tay quàng
Đặt chung rượu xuống môi chưa ấm
Bỗng gợn êm nhung ngón dịu dàng
Nhạc gởi mơ hồ men dĩ vãng
Cho say bàng bạc nẽo phù vân
Hình như mây lạc từ quên lãng
Trở về chải chuốt giấc bâng khuâng
Tiếng gọi tên em nghe rất quen
Dẫu hồn dâu bể nhập hồn đêm
Ta tìm trong chót cùng im lặng
Và hiểu ta vừa thương gọi em
Ta gọi em bằng tên cỏ hoang
Cành khô não nuột đóa băng tàn
Thèm pha sương gió vào chung rượu
Rồi uống men nồng như uống trăng
Hương thủy tiên như thoảng dấu hài
Trên bờ rêu phủ bóng hoa mai
Ngoài kia trời vẫn chưa trải lụa
Mà nẽo linh hồn đêm đã phai
Tứ đã lung linh chờ ý ngọc
Choàng áo xuân về khai hội thơ
Ta uống chung này, chung thứ mấy?
Vẫn chưa say thiếp nửa cơn mơ
Men ngọt mà hồn vẫn đắng cay
Nhớ em càng lạnh giá vòng tay
Gọi nhau thầm kín bằng yên lặng
Yên lặng hồi âm như heo may
Kỹ niệm còn nguyên trong đáy mắt
Đáy mắt gợn sầu chung rượu đây
Thử uống ân tình cho đỡ nhớ
Tâm tư sao tủi phận lưu đầy?
Tự nhủ thương hoài vì cách biệt
Lại thèm hôn lên mái tóc mây
Lại thèm hoa nắng vương từng cánh
Trên nón bài thơ, lạc xuống vai
Rồi oán không gian vạn dặm sầu
Thương mình chưa khoảnh khắc gần nhau
Thương mình không được như Ngưu, Chức
Mười một tuần trăng, một tháng ngâu
Đưa nghiêng chung nhỏ lên ngang mắt
Tìm trên sóng rượu bốc hơi men
Lừa ta rằng mắt người yêu đó
Mắt người yêu sao giống mắt mình?
Ôi mắt người yêu sao ngấn lệ?
Ôi mắt người yêu sao rưng rưng?
Ôi mắt người yêu sao nhoè nhạt?
Mà mình sao đẫm giọt mùa xuân?
Hoàng Anh Tuấn